NGÀY MAI
Trời tháng ba tại xứ sở mà thế giới quen gọi là Down Under (Úc Châu) là đầu thu, tuy vẫn ngập nắng nhưng nắng thu có phần dễ chịu và dễ thở vô cùng. Tôi nói thế bởi vì tánh chuộng mát và lạnh nên lý do tự bản thân hạp với mùa thu và đông là vậy. Nắng thu đông có dữ dội đi nữa cũng không nóng rát da như giữa xuân sang hè, hai tháng quái ác là tháng một và tháng hai trong năm khiến tôi mệt muốn nghỉ thở, mắt thì mờ còn tứ chi thì lừ đừ bải hoải với cái nóng triền miên từ 38 đến 44 độ C.
Thú thật vào các ngày này tôi rất sợ ra ngoài, cứ lòng vòng trong nhà bên máy lạnh và kè kè với xị nước lạnh. Nếu muốn rời nhà để mua thức ăn, vào ngân hàng, đi bác sĩ là chuyện chẳng đặng đừng thì một ngày trước đó phải xem thời tiết để có chuẩn bị và sắp xếp công việc, tranh thủ sáng đi nhanh về sớm tối đa là hai tiếng. Phải vọt lẹ trước khi cơn nóng cháy da ù kéo tới thẳng tay hành hạ người người, những người có tánh ghét cay ghét đắng cái nắng hè quái ác này … chẳng hạn như tôi.
Trời nắng nóng khiến tôi có ý nghĩ quái lạ là thích xem phim có tuyết phủ tuyết rơi. Lý do đơn giản là nhìn quang cảnh những bông tuyết đổ trắng đường ngập sân và người người đang co ro để có cảm giác cảm tưởng như người đang trong cuộc, được mát lây chút đỉnh vậy mà.
Giờ là mùa đông, trời sang đông với cây cành đầy lá úa vàng, và nối tiếp nhau rụng rơi rơi rụng ngập gốc ngập sân, dầy kín lối đi. Khi chánh đông thì vẻ mĩ miều của xuân hạ thu dần biến mất, nhiều bô xương khô trơ thân rải rác và chạy một đoạn đường dài nhiều cây số, với dáng vẻ thiên nhiên sao ngồ ngộ và hay hay. Bảo đảm khi nhìn cảnh vật hữu tình và nên thơ thì ai trong chúng ta cũng buột miệng khen một cách rất tự nhiên, còn với ai có máu văn thơ tràn thùng thì sẽ viết truyện làm thơ kể lể, để những khi buồn tình mang ra đoc giải sầu. Một nhân tài bị bụi bám mãi nên cứ lu mờ chẳng ai biết đến.
Phải chi tôi còn văn hay chữ tốt ắt sẽ sinh nhiều cảm hứng và sẽ hứng tình làm thơ viết chuyện thu tàn đông qua, lúc ấy mặc sức mà hý hoáy tả cảnh tả tình bướm bay én lượn. Nhưng kẹt nỗi là văn chương của giai đoạn làm mẹ đang bị han hán triền miên, lòng muốn tìm hứng khởi nhập đề nhưng ngẫm hoài nghĩ mãi mà chẳng ló được chữ nào, càng dễ ghét thêm vì số chữ nghĩa bèo nhèo của mình thiệt là tiếc.
Xưa kia những năm cuối thời còn mài mông ở ngưỡng cửa trung học tôi đã từng làm thơ viết tuỳ bút, đóng góp bài vở cho trường làm đặc san phát hành mỗi năm chứ bộ. Xét cho cùng mình cũng không đến nỗi quá xá tệ nhưng nay có muốn cũng khó mà thực hiện, bởi vì theo giòng thời gian với nhiều thay đổi, đổi đời, đổi cuộc sống, đổi vai trò, đổi hoàn cảnh và tuổi đời. Giờ đây chính tôi phải tự chê mình là “ý nghèo nàn văn chương lủng củng”.
Chuyện đời là vậy, bất cứ một công việc gì đều có giai đoạn của công việc đó. Ngày giờ đây ngoài bổn phận làm vợ làm me, và ở tuổi này những lúc nhàn rỗi tôi thường chống càm ôm quá khứ, nhìn hiện tại và đếm thời gian trôi. Hết xuân hạ thu tàn thì đông quay về là tôi có thêm môt tuổi, số cộng cứ tăng dần, nối tiếp không ngừng nghỉ, từ tuổi thôi nôi, tuổi thiếu nhi, tuổi thanh thiếu niên, tuổi trưởng thành và giờ đang khệnh khạng ở tuổi trung niên, nói câu bình dân giản dị là tuổi nghỉ ngơi hưởng nhàn, ngó lại sức khoẻ và chuẩn bị tư tưởng cùng hành trang, ngày không chờ đợi sẽ đến. Nếu như trách tôi nói thật một cách trắng trợn, nói ba chuyện xui xẻo thì chính bạn là người thiếu thực tế vì ai ai cũng nằm lòng câu ‘có sinh thì có tử’ cơ mà.
Luật chung có sinh thì có tử cho đề huề, sinh mà không tử thì đất đâu cho lớp trẻ hơn có chỗ dung thân làm chuyện đại sự, gây lợi và tạo hại cho xã hội. Tôi không sợ chết vì rằng có sợ hay không thì mai kia mốt nọ cũng quay về với cát bụi. Chuyện chỉ là thời gian, tôi hiểu, biết, chấp nhận, sẵn sàng và có chuẩn bị. Mặc dầu miệng nói có chuẩn bị nhưng sao cứ quanh quẩn mãi, vẫn chưa xong, chưa được gì, chỉ vì một ưu tư đó thôi, vì lòng còn trĩu nặng bổn phận nên không thể rũ bỏ một cách dễ dàng.
Chình vì lẽ đó mà giờ đây, thật lòng mà nói là tôi không muốn chết và rất sợ phải bị chết vì rằng hiện tại tôi chưa thể rứt áo ra đi, tôi không thể bỏ con một mình bơ vơ dù rằng cháu đã lớn, đã trưởng thành, chính vì vậy mà tôi cần phải sống, muốn được sống dài sống dai sống không phải để hưởng thụ mà muốn được sống mãi bên con để lo cho con. Một đứa con mà tôi đã nâng niu chăm chút bân rộn chỉ dạy lo lắng đủ mọi thứ, đứa con đã làm tôi đau khổ dai dẳng suốt bao chuc năm trời và mãi đến ngày giờ này.
Trong thân sâu tôi vẫn cầu cho có sức khoẻ tốt để sống bên con; tôi vui buồn hay đau khổ con nào hiểu nào biết bởi vì con tuy có tuổi nhưng là tuổi vô tư lự, không hờn ghen ganh gét tị hiềm, không suy tính ngày mai, không lo lắng tương lai, không hờn giận ưu phiền, trí tuệ an nhàn tinh thần thảnh thơi. Con tôi vô tư như trẻ nhỏ mới bắt đầu bước những bước đi đầu tiên trong đời, nói chung tuổi của em không màng thế sự, chỉ cần được no cơm ấm áo, đồ vật dùng không cần thiết là hiệu nổi tiếng mà em chỉ cần có đầy đủ tiện nghi để hưởng thụ.
Với tuổi đời không thể chối bỏ, không thể trốn chạy nên lòng tôi cứ man mác buồn, mắt lúc nào cũng long lanh chực tuông giòng. Tôi muốn quẳng gánh lo đi, không muốn suy tư lo lắng suy nghĩ gì về con nữa nhưng khó mà toại nguyện.
Một đời chỉ ngần ấy ước mơ mà không bao giờ thực hiện nổi. Cũng như con chỉ có bấy nhiêu câu để đọc để nhớ thì lại khó mà nhớ, để làm mà con làm hoài làm mãi cũng không xong, con lúc nào cũng cần có tôi bên cạnh nhắc nhở chỉ dạy từng chi tiết một thì nếu bạn là tôi bạn sẽ hiểu cho tâm trạng của tôi. Và tôi nghĩ bạn sẽ còn rất nhiều điều để bày tỏ. Vì vậy cũng đừng thắc mắc tại sao tôi rất sợ chết.
Trong kiếp nhân sinh, sinh tử là chuyện của thời gian, sớm hay muộn thì cũng sẽ thứ tự để trở về cùng cát bụi, nhưng lòng tôi vẫn xốn xang khi nhìn lịch trên tường tuần tự thay đổi số ngày tháng năm, còn thời gian cứ vô tình và bình thản trôi. Ngày lại ngày qua lòng tôi như tơ vò vì lo sợ, sợ rằng môt khi nghỉ thở rồi ai sẽ thay tôi mà lo cho con, còn các con khác thì làm sao hiểu được lòng dâu rể. Tôi không dám bắt hay yêu cầu chúng hy sinh mà chỉ trông chờ con tự ý tự nguyện; nếu là vậy thì chuyện sẽ hoàn mãn hơn bởi vì ai cũng có cuộc sống riêng. Nghĩ thế mà buồn, rồi quay nhìn con đang sống vô tư mà dạ xót xa. Con ơi ! ngày sẽ đến sẽ vĩnh viễn rời con, phải bỏ con lại một mình trên cõi đời này … thật lòng tôi không muốn nên trong thâm sâu vẫn cầu xin cho con cứ bé nhỏ hoài để cha mẹ không già và sẽ sống đời với con, lo cho con.
Con giờ cũng bị lão hoá theo thời gian là quên nhiều hơn nhớ, lắm khi gật đầu lia lịa, dạ nhớ, dạ hiểu, dạ biết, nhưng thừ người đứng ngó, đi đứng nặng nhọc, châm chạp vụng về. Em hơn cha mẹ là không tính toán lo toan cuộc sống thường nhật và lo tương lai. Cha mẹ giờ đây chẳng hơn em bao nhiêu ngoại trừ trí tuệ bình thường
Ước vọng cuối đời là nếu phải chết thì mong được chết sau con, nhờ vậy tôi mới dư thời gian để có thể lo chu toàn, cho con được mồ yên mả đẹp. Và khi tròn bổn phận với con rồi thì lúc ấy tôi mới thật sự yên lòng nghỉ ngơi. Trong cảnh chia lìa này sẽ không có cảnh kẻ đi mãi không về, khóc quyến luyến không muốn rời xa con, đứa con không muốn bỏ lại.
Xin đừng trách sao tôi có suy nghĩ quái gở, vì người chết là hết, làm cha mẹ sao cứ nói ba chuyện chết chóc không may, sao lại trù xui con trẻ … Thật là vớ vẩn chỉ vì tôi chưa cho bạn biết rằng tôi đang nuôi dạy con khuyết tật … và tuổi của tôi đang trong tình trạng đèn sẽ cạn dầu đó thôi.
Úc Châu 2010
Một phụ huynh.